Xóm... chạy gió
Toàn cảnh xóm chạy gió
Gọi là xóm chạy gió là vì cư dân nơi đây
phải thay đổi chỗ ở tùy theo mùa gió. Vào mùa gió bấc từ
tháng 9 đến tháng 4 Âm lịch họ sống ở Bãi Tràn( xã Phước
Dinh, huyện Ninh Phước, Ninh Thuận) phía Nam.
Còn đến mùa gió Nam (tháng 4-8 Âm
lịch), họ lại dọn nhà chạy sang Bãi Vũng ở phía Bắc để
tránh những cơn gió khủng khiếp mà người dân nơi đây
thường gọi là gió chướng.
Ở nơi đầu ngọn sóng
Nằm ngay dưới chân núi Dinh, nơi có
ngọn hải đăng Mũi Dinh thuộc vào hạng “lão làng” nhất
Việt Nam, xóm có chừng 15 hộ.
Tất cả đều là cư dân của thôn Sơn Hải, xã Phước
Dinh, huyện Ninh Phước (Ninh Thuận). Và đều có một điểm
chung: Nghèo. Và vì nghèo nên mới ra tận nơi này để làm
nhà bám biển làm ăn sinh sống.
Anh Ngô Xuân Tịnh, Trưởng ban văn
hóa-xã hội của xã Phước Dinh nhận lời đưa chúng tôi ra
xóm chạy gió. Tuy nhiên, trước khi đưa đi anh còn cảnh
báo: “Ra đó phải lội qua mấy bãi cát lận đó, nhắm đi nổi
không?”.
Trong cái nắng chang chang của vùng
biển, nghe anh nói chúng tôi cũng cảm thấy ngần ngừ, tuy
nhiên vì danh tiếng của cái xóm chạy gió này đã thôi
thúc chúng tôi quyết định đi ngay kẻo lỡ dịp.
Từ trung tâm xã ra đến xóm ước chừng
hơn 5 cây số. Mấy năm gần đây, nhờ có con đường quốc
phòng nên có thể đi xe máy được. Anh Tịnh chở chúng tôi
băng qua những đồi cát tuyệt đẹp.
Có thể nói không ngoa rằng mấy cái
đồi cát bay, cát nhảy ở đây đẹp gấp mấy lần những đồi
cát ở Mũi Né. Anh Tịnh nói rằng nghe đâu có mấy nhà
đầu tư đến đây định mở khu
du lịch sinh thái. Ở đây mà mở khu du lịch thì
tuyệt hảo.
Biển thì đẹp, bãi cát thì dài và mịn,
lại có thêm ngọn hải đăng Mũi Dinh nổi tiếng nữa thì
chẳng mấy chốc mà nên nổi. “Thế nhưng không biết vì sao
mà chờ hoài không thấy họ trở lại”- anh Tịnh than thở.
Đi được một đoạn thì chúng tôi phải
xuống xe dắt bộ lội qua một con suối nhỏ. Đây là hậu quả
của những trận mưa trái mùa trong năm, nước cuốn về từ
hồ Ba Bể, làm bay mất một đoạn đường. Lại phải gửi xe ở
cái chòi của một cư dân xóm chạy gió trên đỉnh đồi, lội
qua mấy bãi cát dưới trời trưa nắng mới xuống được Bãi
Tràn, nơi có chừng 15 hộ sinh sống.
Trời thì đang nắng nóng, vậy mà khi
đến nơi, nhìn ra phía trước là biển khơi, những cơn gió
mát mang vị mặn của biển ùa vào khiến cho cái mệt biến
đi đâu mất dạng. Chị Huỳnh Thị Như Mai, một trong những
cư dân lâu đời của cái xóm chạy gió xởi lởi mời chúng
tôi uống nước, chị còn nhiệt tình đem đến cho chúng tôi
một ca nước rửa mặt mà theo lời chị thì: “Rửa cho mát, ở
đây bây giờ hết thiếu nước ngọt rồi”.
Thì ra khoảng 2 năm trở lại đây, nhờ
cá tôm có giá, người dân ở đây đã có tiền hùn nhau khoan
giếng lấy nước dùng. Nghĩ cũng lạ! Cái giếng khoan chỉ
cách bờ biển chưa được 30m mà nước ngọt lạ lùng. Nói
không ngoa, nước ở đây còn ngọt hơn nhiều mấy cái giếng
ở ven sông Dinh. Và chính nước đã đem lại sức sống cho
những cư dân xóm chài này, vì chỉ cách đây chừng 2 năm
thôi, nước ngọt ở đây quý hơn vàng.
Nhìn những căn nhà tạm bợ được dựng
ngay trên bãi biển, nhìn những đứa trẻ xóm chài hồn
nhiên chơi đùa giữa cái nắng trưa xứ biển, chúng tôi
quặn lòng khi nghe chúng vô tư trả lời rằng chẳng thích
đi học, ở đây chơi với biển sướng hơn.
Mà cũng phải, từ đây về đến
trường học ở trung tâm xã thì những đôi chân
trẻ thơ này cuốc bộ biết khi nào cho đến? Khi
nghe chúng tôi hỏi sao không làm cái nhà đàng hoàng để
ở, chị Mai cười to rồi nói: “Trời đất ơi, cứ đến mùa gió
thì lo dọn đồ mà chạy chứ sức đâu mà làm nhà. Với lại
làm sao mà vận chuyển được vật liệu ra đến đây?”.
Anh Tịnh giải thích thêm, “vì đây là
vùng biển bãi ngang nên cứ đến mùa gió thì khủng khiếp
lắm”. May nhờ có cái Mũi Dinh che chắn nên cứ đến mùa
gió nam thì chạy qua bên Bãi Vũng, mùa bấc lại dời nhà
qua đây (Bãi Tràn).
Ngóng chờ... biển động
Không biết nói điều này ra có trái
ngược với những gì thường tình không chứ những ngư dân ở
đây lại thích... biển động, thậm chí là cả bão chứ chẳng
hề thích trời yên, biển lặng chút nào. Vì “Biển động tụi
tui đánh được nhiều cá hơn, trời biển êm như vầy chẳng
có mấy cá tôm cả, mấy ngày trời động hay bão có ngày tui
kiếm cả triệu bạc”.

Trẻ thơ xóm chạy gió
Anh Phạm Văn Vầm, người có thâm niên
trên 30 năm sống ở cái xóm chạy gió này nói như thế. Mới
có 49 tuổi mà anh đã có 5 con, có cả cháu nội, cháu
ngoại đàng hoàng. 19 tuổi lập gia đình (con trai, con
gái làng chài lập gia đình sớm lắm).
Nhà nghèo quá mà, đất đâu mà cất nhà
ra riêng, thế là
vợ chồng dắt díu nhau ra đây dựng chòi, sắm thúng
kiếm cơm qua ngày. Mà ở đây thì không điện, không đài,
không ti vi. Tối đến cứ ăn xong, nhậu lai rai vài chén
là lên giường.
Thế thì hỏi sao không sồn sồn năm
một. “Mấy năm gần đây nhờ có con đường nên mấy chị cán
bộ dân số còn siêng ra vận động, và nhờ thế mà lũ trẻ
sau này cũng đỡ”, chị vợ anh Vầm nói trong tiếng cười
rổn rảng. Đúng thật. Ở đây chẳng có cái gì giải trí cả,
chỉ có làm, ăn nhậu và ngủ, và thế là có thể nói không
ngoa rằng ở cái xã biển Phước Dinh này thì xóm chạy gió
là nơi có tỷ lệ sinh đẻ cao nhất xã.
Đời sống tinh thần thiếu thốn là thế,
nhưng họ vẫn bám lấy nơi này để sống. Vì chỉ cần một cái
thúng chai và một giàn lưới màng chừng 1.000 sải tay hết
hơn 6 triệu đồng là anh có thể kiếm ngày một, hai trăm
ngàn như không. Gặp lúc trúng cá có thể kiếm vài triệu
bạc. Kiếm nhiều tiền như thế, nhưng xem ra họ vẫn nghèo,
vẫn khổ. Vì để có 6-7 triệu đồng mua thúng, sắm lưới, họ
phải vay bạc 12 (một triệu trả lãi 120 ngàn/tháng).
Không những thế, họ phải bán lại sản phẩm cho nậu với
cái giá thấp hơn thị trường vài ba giá (vài ba ngàn).
Thế thì xem cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Người dân xóm chạy gió chẳng sợ
nghèo, chẳng sợ khổ. Vì với họ còn biển là còn cơm ăn.
Biển thì bao la, cá tôm thì sẵn đó. Họ chỉ sợ cái nạn
“giã cào bay”. Họ gọi những chiếc ghe làm nghề giã cào
từ trong Tuy Phong (Bình Thuận) ra là những chiếc giã
cào bay.
Những chiếc ghe này sẵn công suất
lớn, cá tôm lớn bé gì họ cũng cào tuốt, họ lại cào gần
bờ nên đôi khi cào luôn cả những giàn lưới mà người dân
ở đây đã đổ mồ hôi, sôi nước mắt mới sắm được. Không
những thế, những người hành nghề giã cào này sẵn sàng
hành hung những ai ngăn cản họ.
Vì thế mà nhiều năm rồi, người dân
chẳng biết làm cách nào để đối phó với những chiếc giã
cào bay ấy. Báo cáo chính quyền sở tại cũng như không,
“vì họ đi tàu lớn, còn mình mấy chiếc thúng bé tẹo, nhằm
nhò gì”, anh Vầm cho biết. Anh nhiệt tình mời chúng tôi
ở lại dùng cơm trưa với thức ăn là những sản vật từ biển
khơi mà anh vừa kiếm được hồi sáng. Những con mực ống to
bằng cườm tay, những con cá Đổng còn tươi roi rói được
nướng trên lò than hồng, những món ăn mà người thành phố
phải bỏ ra khối tiền mới thưởng thức được.
Trên đường về, chúng tôi ghé lại căn
chòi của anh Nguyễn Văn Cảnh, một cựu chiến binh, anh
đang sửa soạn lại giàn câu để chuẩn bị cho chuyến câu
đêm. Cái nghề câu bủa của anh giúp anh nuôi nổi một bầy
con 6 đứa.
Có điều chẳng đứa nào được đi học đến
nơi đến chốn. Anh cất chòi ở đây để giữ xe cho khách.
“Không hiểu sao dạo này có nhiều người đến thăm cái xóm
chạy gió này thế không biết?”, anh cười cười và nói như
thế. Nhờ có nhiều người đến chơi cái xóm chạy gió này mà
có ngày anh kiếm cả vài chục ngàn tiền giữ xe. Cũng đủ
cho anh nhậu lai rai.
Ước mơ lớn nhất của cư dân nơi đây là
có điện. Vì có điện họ sẽ có nhiều điều kiện để làm
nhiều chuyện hơn. Lúc đó họ sẽ vay tiền ngân hàng để mua
sắm đồ nghề chế biến thủy sản tại chỗ. Khi ấy chắc chắn
giá trị sản phẩm của họ sẽ cao hơn gấp nhiều lần. Thế
nhưng đó chỉ là mơ ước, và mơ ước bao giờ cũng giúp cho
người ta sống đẹp hơn. Còn tôi, khi băng qua những đồi
cát tuyệt đẹp, tôi lại thầm ước mong sao cho những dự án
du lịch sẽ trở thành hiện thực vì khi ấy chắc chắn đời
sống của cư dân xóm chạy gió sẽ có nhiều thay đổi.
Nguồn đọc thêm:
http://www.xaluan.com/modules.php?name=News&file=article&sid=167110#ixzz0ho70Ki6n
Xóm... chạy gió

Toàn cảnh xóm chạy gió
Gọi là xóm chạy gió là vì cư dân nơi đây phải thay đổi chỗ ở
tùy theo mùa gió. Vào mùa gió bấc từ tháng 9 đến tháng 4 Âm lịch
họ sống ở Bãi Tràn( xã Phước Dinh, huyện Ninh Phước, Ninh Thuận)
phía Nam.
Còn đến mùa gió Nam (tháng 4-8 Âm lịch), họ lại dọn nhà chạy
sang Bãi Vũng ở phía Bắc để tránh những cơn gió khủng khiếp mà
người dân nơi đây thường gọi là gió chướng.
Ở nơi đầu ngọn sóng
Nằm ngay dưới chân núi Dinh, nơi có ngọn hải đăng Mũi Dinh thuộc
vào hạng “lão làng” nhất Việt Nam, xóm có chừng 15 hộ. Tất cả đều
là cư dân của thôn Sơn Hải, xã Phước Dinh, huyện Ninh Phước (Ninh
Thuận). Và đều có một điểm chung: Nghèo. Và vì nghèo nên mới ra
tận nơi này để làm nhà bám biển làm ăn sinh sống.
Anh Ngô Xuân Tịnh, Trưởng ban văn hóa-xã hội của xã Phước Dinh
nhận lời đưa chúng tôi ra xóm chạy gió. Tuy nhiên, trước khi đưa
đi anh còn cảnh báo: “Ra đó phải lội qua mấy bãi cát lận đó, nhắm
đi nổi không?”.
Trong cái nắng chang chang của vùng biển, nghe anh nói chúng tôi
cũng cảm thấy ngần ngừ, tuy nhiên vì danh tiếng của cái xóm chạy
gió này đã thôi thúc chúng tôi quyết định đi ngay kẻo lỡ dịp.
Từ trung tâm xã ra đến xóm ước chừng hơn 5 cây số. Mấy năm gần
đây, nhờ có con đường quốc phòng nên có thể đi xe máy được. Anh
Tịnh chở chúng tôi băng qua những đồi cát tuyệt đẹp.
Có thể nói không ngoa rằng mấy cái đồi cát bay, cát nhảy ở đây đẹp
gấp mấy lần những đồi cát ở Mũi Né. Anh Tịnh nói rằng nghe đâu
có mấy nhà đầu tư đến đây định mở khu du lịch sinh thái. Ở đây
mà mở khu du lịch thì tuyệt hảo.
Biển thì đẹp, bãi cát thì dài và mịn, lại có thêm ngọn hải đăng
Mũi Dinh nổi tiếng nữa thì chẳng mấy chốc mà nên nổi. “Thế nhưng
không biết vì sao mà chờ hoài không thấy họ trở lại”- anh Tịnh
than thở.
Đi được một đoạn thì chúng tôi phải xuống xe dắt bộ lội qua một
con suối nhỏ. Đây là hậu quả của những trận mưa trái mùa trong
năm, nước cuốn về từ hồ Ba Bể, làm bay mất một đoạn đường. Lại
phải gửi xe ở cái chòi của một cư dân xóm chạy gió trên đỉnh đồi,
lội qua mấy bãi cát dưới trời trưa nắng mới xuống được Bãi Tràn,
nơi có chừng 15 hộ sinh sống.
Trời thì đang nắng nóng, vậy mà khi đến nơi, nhìn ra phía trước
là biển khơi, những cơn gió mát mang vị mặn của biển ùa vào khiến
cho cái mệt biến đi đâu mất dạng. Chị Huỳnh Thị Như Mai, một
trong những cư dân lâu đời của cái xóm chạy gió xởi lởi mời
chúng tôi uống nước, chị còn nhiệt tình đem đến cho chúng tôi một
ca nước rửa mặt mà theo lời chị thì: “Rửa cho mát, ở đây bây giờ
hết thiếu nước ngọt rồi”.
Thì ra khoảng 2 năm trở lại đây, nhờ cá tôm có giá, người dân ở
đây đã có tiền hùn nhau khoan giếng lấy nước dùng. Nghĩ cũng lạ!
Cái giếng khoan chỉ cách bờ biển chưa được 30m mà nước ngọt lạ
lùng. Nói không ngoa, nước ở đây còn ngọt hơn nhiều mấy cái giếng
ở ven sông Dinh. Và chính nước đã đem lại sức sống cho những cư
dân xóm chài này, vì chỉ cách đây chừng 2 năm thôi, nước ngọt ở
đây quý hơn vàng.
Nhìn những căn nhà tạm bợ được dựng ngay trên bãi biển, nhìn những
đứa trẻ xóm chài hồn nhiên chơi đùa giữa cái nắng trưa xứ biển,
chúng tôi quặn lòng khi nghe chúng vô tư trả lời rằng chẳng
thích đi học, ở đây chơi với biển sướng hơn.
Mà cũng phải, từ đây về đến trường học ở trung tâm xã thì những
đôi chân trẻ thơ này cuốc bộ biết khi nào cho đến? Khi nghe
chúng tôi hỏi sao không làm cái nhà đàng hoàng để ở, chị Mai cười
to rồi nói: “Trời đất ơi, cứ đến mùa gió thì lo dọn đồ mà chạy
chứ sức đâu mà làm nhà. Với lại làm sao mà vận chuyển được vật
liệu ra đến đây?”.
Anh Tịnh giải thích thêm, “vì đây là vùng biển bãi ngang nên cứ
đến mùa gió thì khủng khiếp lắm”. May nhờ có cái Mũi Dinh che chắn
nên cứ đến mùa gió nam thì chạy qua bên Bãi Vũng, mùa bấc lại dời
nhà qua đây (Bãi Tràn).
Ngóng chờ... biển động
Không biết nói điều này ra có trái ngược với những gì thường
tình không chứ những ngư dân ở đây lại thích... biển động, thậm
chí là cả bão chứ chẳng hề thích trời yên, biển lặng chút nào.
Vì “Biển động tụi tui đánh được nhiều cá hơn, trời biển êm như vầy
chẳng có mấy cá tôm cả, mấy ngày trời động hay bão có ngày tui
kiếm cả triệu bạc”.

Trẻ thơ xóm chạy gió
Anh Phạm Văn Vầm, người có thâm niên trên 30 năm sống ở cái xóm
chạy gió này nói như thế. Mới có 49 tuổi mà anh đã có 5 con, có
cả cháu nội, cháu ngoại đàng hoàng. 19 tuổi lập gia đình (con
trai, con gái làng chài lập gia đình sớm lắm).
Nhà nghèo quá mà, đất đâu mà cất nhà ra riêng, thế là vợ chồng dắt
díu nhau ra đây dựng chòi, sắm thúng kiếm cơm qua ngày. Mà ở đây
thì không điện, không đài, không ti vi. Tối đến cứ ăn xong, nhậu
lai rai vài chén là lên giường.
Thế thì hỏi sao không sồn sồn năm một. “Mấy năm gần đây nhờ có
con đường nên mấy chị cán bộ dân số còn siêng ra vận động, và nhờ
thế mà lũ trẻ sau này cũng đỡ”, chị vợ anh Vầm nói trong tiếng
cười rổn rảng. Đúng thật. Ở đây chẳng có cái gì giải trí cả, chỉ
có làm, ăn nhậu và ngủ, và thế là có thể nói không ngoa rằng ở
cái xã biển Phước Dinh này thì xóm chạy gió là nơi có tỷ lệ sinh
đẻ cao nhất xã.
Đời sống tinh thần thiếu thốn là thế, nhưng họ vẫn bám lấy nơi
này để sống. Vì chỉ cần một cái thúng chai và một giàn lưới màng
chừng 1.000 sải tay hết hơn 6 triệu đồng là anh có thể kiếm ngày
một, hai trăm ngàn như không. Gặp lúc trúng cá có thể kiếm vài
triệu bạc. Kiếm nhiều tiền như thế, nhưng xem ra họ vẫn nghèo, vẫn
khổ. Vì để có 6-7 triệu đồng mua thúng, sắm lưới, họ phải vay bạc
12 (một triệu trả lãi 120 ngàn/tháng). Không những thế, họ phải
bán lại sản phẩm cho nậu với cái giá thấp hơn thị trường vài ba
giá (vài ba ngàn). Thế thì xem cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Người dân xóm chạy gió chẳng sợ nghèo, chẳng sợ khổ. Vì với họ
còn biển là còn cơm ăn. Biển thì bao la, cá tôm thì sẵn đó. Họ
chỉ sợ cái nạn “giã cào bay”. Họ gọi những chiếc ghe làm nghề
giã cào từ trong Tuy Phong (Bình Thuận) ra là những chiếc giã
cào bay.
Những chiếc ghe này sẵn công suất lớn, cá tôm lớn bé gì họ cũng
cào tuốt, họ lại cào gần bờ nên đôi khi cào luôn cả những giàn
lưới mà người dân ở đây đã đổ mồ hôi, sôi nước mắt mới sắm được.
Không những thế, những người hành nghề giã cào này sẵn sàng hành
hung những ai ngăn cản họ.
Vì thế mà nhiều năm rồi, người dân chẳng biết làm cách nào để đối
phó với những chiếc giã cào bay ấy. Báo cáo chính quyền sở tại
cũng như không, “vì họ đi tàu lớn, còn mình mấy chiếc thúng bé tẹo,
nhằm nhò gì”, anh Vầm cho biết. Anh nhiệt tình mời chúng tôi ở lại
dùng cơm trưa với thức ăn là những sản vật từ biển khơi mà anh vừa
kiếm được hồi sáng. Những con mực ống to bằng cườm tay, những
con cá Đổng còn tươi roi rói được nướng trên lò than hồng, những
món ăn mà người thành phố phải bỏ ra khối tiền mới thưởng thức
được.
Trên đường về, chúng tôi ghé lại căn chòi của anh Nguyễn Văn Cảnh,
một cựu chiến binh, anh đang sửa soạn lại giàn câu để chuẩn bị
cho chuyến câu đêm. Cái nghề câu bủa của anh giúp anh nuôi nổi một
bầy con 6 đứa.
Có điều chẳng đứa nào được đi học đến nơi đến chốn. Anh cất chòi
ở đây để giữ xe cho khách. “Không hiểu sao dạo này có nhiều người
đến thăm cái xóm chạy gió này thế không biết?”, anh cười cười và
nói như thế. Nhờ có nhiều người đến chơi cái xóm chạy gió này mà
có ngày anh kiếm cả vài chục ngàn tiền giữ xe. Cũng đủ cho anh
nhậu lai rai.
Ước mơ lớn nhất của cư dân nơi đây là có điện. Vì có điện họ sẽ
có nhiều điều kiện để làm nhiều chuyện hơn. Lúc đó họ sẽ vay tiền
ngân hàng để mua sắm đồ nghề chế biến thủy sản tại chỗ. Khi ấy
chắc chắn giá trị sản phẩm của họ sẽ cao hơn gấp nhiều lần. Thế
nhưng đó chỉ là mơ ước, và mơ ước bao giờ cũng giúp cho người ta
sống đẹp hơn. Còn tôi, khi băng qua những đồi cát tuyệt đẹp, tôi
lại thầm ước mong sao cho những dự án du lịch sẽ trở thành hiện
thực vì khi ấy chắc chắn đời sống của cư dân xóm chạy gió sẽ có
nhiều thay đổi.
|