(TT&VH) - Phoebe Russell mới chỉ là một đứa
trẻ 5 tuổi nhưng trái tim non nớt của cô bé
đã biết nghĩ tới người khác. Và không chỉ
nghĩ, Russell còn có hành động cụ thể: lượm
“ve chai” và quyên góp để có thể lo bữa trưa
cho 18.000 người lớn ở thành phố San
Francisco, Mỹ.
Câu hỏi ngây thơ
Mọi chuyện bắt đầu bằng một câu hỏi ngây
thơ của Phoebe Russell, cô bé dễ thương với những
lọn tóc dài màu nâu, đôi má bầu bĩnh màu mận
chín và đôi mắt to tròn.
Một lần tình cờ đi ngang qua một người
vô gia cư cầm tấm biển xin ăn, Russell đã tự hỏi:
“Tại sao người đàn ông đó trông buồn thế? Tại
sao ông lại phải cầm một tấm biển và đứng dưới
đường?”.
Bé Phoebe Russell bên các
bao tải vỏ lon dùng cho dự án của mình
Không trả lời được, cô bé hỏi cha mẹ trên đường
đến trường mẫu giáo. Câu trả lời của người mẹ dẫn
Russell tới một câu hỏi khác: “Chúng ta có thể
làm gì để giúp họ?”. Người cha nói rằng có một
nơi mà người thiếu ăn có thể nhờ cậy, đó là ngân
hàng thực phẩm.
Chưa thỏa mãn với câu trả lời của cha mẹ,
Russell hỏi Kathleen Albert, cô giáo ở trường mẫu
giáo With Care, rằng vì sao lại có người thiếu
ăn.
Albert giải thích rằng một số người không may
lâm vào tình trạng khó khăn, họ không đủ tiền để
mua thức ăn và quần áo ấm. Russell liền tuyên bố:
“Con muốn góp tiền để giúp những người đói!”.
Cô
bé đặt mục tiêu gây quỹ 1.000 USD trong 2 tháng.
Vì sao lại là 1.000 USD, không ai có thể giải
thích. Bởi Russell lúc đó thậm chí còn chưa biết
phân biệt mệnh giá của những tờ USD.
Mục tiêu không phải của trẻ em
Để
đạt mục tiêu đã đặt ra, cô bé quyết định thu lượm
các vỏ lon nước uống. Russell biết rằng có thể
kiếm tiền bằng cách đó bởi cứ vào ngày cuối tuần,
người cha lại đưa bé và chị tới các trạm thu mua
đồ phế thải.
Người lớn như cô giáo Albert dĩ nhiên không tin
Russell có thể làm được điều mong muốn. “Mặc dù
ủng hộ mục tiêu lớn lao của Phoebe nhưng ban đầu
tôi không nghĩ rằng một cô bé 5 tuổi có thể
quyên được chừng ấy tiền trong vòng 2 tháng”.
Nhưng Albert, cũng như những người lớn khác, đã
nhầm về Russell.
Đếm tiền quyên tặng
Nhờ
cô giáo giúp đỡ, Russell hì hục viết thư gửi tới
150 gia đình bạn bè, trường học và hàng xóm. Đó
là những dòng chữ nguệch ngoạc và nội dung thì rất
đơn giản, chân thành:
“Các gia đình và các bạn thân mến... Dự án của
tôi là nhằm quyên thật nhiều tiền cho Ngân hàng
thực phẩm San
Francisco (SFB).
Họ cần tiền. Tôi giúp họ bằng cách gom vỏ lon
soda. Các bạn làm ơn để dành những vỏ lon đó và
mang tới trường mẫu giáo With Care”.
Kết
quả là cô bé nhận được 50 thư trả lời. Những lời
bàn tán bắt đầu xuất hiện quanh tác giả của bức
thư. Các vỏ lon cũng theo đó mà được chuyển đến.
Bạn bè, gia đình và thậm chí cả những người lạ
ẩn danh cũng ghé qua nhà trẻ để góp vỏ lon.
Họ
còn tặng cho Russell tiền mặt, ngân phiếu. Dự án
của cô bé từ chỗ nhận được các khoản ủng hộ nhỏ
như 5 USD tăng dần lên 10 rồi 20 USD và lớn hơn.
Khi tiếng lành đồn xa, rất nhiều người gửi tiền
tới trường cho bé Russell.
“Chúng tôi bắt đầu nhận được tiền gửi qua thư và
tôi nghĩ điều này thật tuyệt” - cô giáo Albert kể
lại với tờ Huffington Post.
Ý nghĩa to lớn
Dù rất vất vả, song Russell muốn tự tay
viết thư cảm ơn tất cả những người ủng hộ, dù ít
dù nhiều. Khi bạn bè ra sân chạy nhảy thì cô bé
bận rộn đếm tiền và viết thư.
“Phoebe bé nhỏ rất nghị lực và chưa một
lần phàn nàn” - Albert kể - “Cô bé hiểu rằng khởi
đầu số tiền có thể nhỏ nhưng rồi nó sẽ lớn dần”.
Trao tiền cho SFB
Tháng 6 vừa qua, các bé ở With Care đã mặc thật
đẹp để dự lễ trao số tiền mà Russell quyên góp
được. Trong buổi
lễ, cô bé đã để tiền mặt, ngân phiếu trong chiếc
hộp rất đẹp do mình tự làm rồi trao cho ông Paul
Ash, Giám đốc điều hành SFB.
Tổng
cộng Russell gom được 3.736,30 USD. Số tiền này
đủ để trang trải một bữa ăn cho 17.800 người lớn!
Quan trọng hơn, điều đó cho thấy quyết tâm và
nghị lực khác thường của bé gái mới 5 tuổi. Việc
làm của Russell đã tác động tới nhiều bạn cùng lớp.
Không ít cô bé, cậu bé đã đập lợn tiết kiệm và
dùng tiền tiêu vặt của mình để hỗ trợ Russell.
Việc này cũng khiến nhiều người lớn phải ngẫm lại
bản thân.
“Liệu Phoebe có thể hiểu về nạn đói như người lớn
nghĩ không?” - cô giáo Albert nói - “Không,
nhưng bé biết rằng cần phải làm điều gì đó cho
những người đói. Tôi thấy mình đã học được điều
gì đó từ cô bé”.
Gia Bảo